THỦ BẢN GỬI TẶNG
MẸ ĐÁNG KÍNH AGNES DE JESUS

J.M.J.T  Tháng Giêng 1895.
HOA TRẮNG NHỎ KỂ CHUYỆN THƠ ẤU
ĐỂ TẶNG MẸ AGNES DE JESUS
(Thánh nữ Têrêsa H.Đ Giêsu viết Hồi kí này, ghi lại cuộc đời của mình, để tặng Pauline, người con gái thứ hai của gia đình Martin, bấy giờ đang làm Bề trên Dòng Kín Lisieux và mang tên là Mẹ Agnes de Jesus. Bà là người được Têrêsa chọn làm Má nhỏ”, hồi bà Martin mới qua đời.)
---
Têrêsa vâng lời chị và cầu nguyện cùng Đức Mẹ trước khi viết kồi kí ca tụng Lòng Thương xót Chúa đối với mình. (tiêu đề chữ đỏ của xuanha.net)

Mẹ yêu dấu, sở dĩ con viết mẩu truyện tâm hồn này là để tặng Mẹ, người đã hai lần làm Mẹ con. Hôm mẹ truyền con viết, con tưởng nếu phải làm một mình, con sẽ phân tâm nhiều, nhưng từ đó Chúa Giêsu cho con hiểu: nếu con cứ vâng lời cách đơn sơ, con sẽ làm vui lòng Ngài : vả lại việc con sắp làm, chẳng qua chỉ là bắt đầu xướng lên bài ca, mà đời đời con còn lặp lại không thôi : “Lòng Chúa Thương xót!!!”
Đó là mầu nhiệm ơn Thiên triệu của con, của cả đời con và nhất là những đặc ân Chúa Giêsu ban cho linh hồn con... Ngài không gọi những ai xứng đáng, nhưng những ai Ngài thích, hay như lời Thánh Phaolô nói: “Đức Chúa Trời dủ thương những ai Ngài muốn và Ngài xót thương những ai Ngài muốn thương xót. Vậy chẳng phải bởi công việc ai muốn hay công ai chạy, mà chỉ do Chúa thương xót.” (Roma 9,15-16).

Trước khi cầm bút viết, con quỳ gối dưới chân tượng Mẹ Maria, tượng đã bao lần minh chứng : Nữ Vương Thiên Đàng chiều chuộng gia đình ta cách đặc biệt, con khẩn khoản xin Người hướng dẫn bàn tay con, để không một nét bút nào không vừa ý Người. Thế rồi mở sách Phúc Âm, con chợt thấy những lời sau đây: “Chúa Giêsu lên trên núi, Chúa đã gọi đến với Ngài những ai Ngài yêu, và họ đã đến” (Mc, 3,13).
(Đây là tượng “Đức Mẹ mỉn cười” hiện đặt trên hòm xương Thánh của Thánh Nữ, tại nhà nguyện Dòng Kín Lisieux, tượng này do người ta tặng ông Martin trước ngày ông thành hôn, tượng vẫn theo gia đình mãi trong những cuộc di chuyển và cuối cùng đã nhập Dòng Kín với Céline)

Hai tập sổ tay Thánh Nữ thường dùng những đoạn Kinh thánh (do chị Celine và người em họ là chị Marie de l’Eucharistie chép lại). Trong đó còn có nhiều đoạn trích trong Phương ngôn, Huấn đạo, Nhã ca, Tiên tri (Nhất là tiên tri Isaia 40, 53I,67) và Khải huyền.

Têrêsa cũng dùng cuốn Gương Chúa Giêsu (bản dịch của Cha F. de Lamennais, Mame 1873) và cuốn Cantique Spirituel et la Vive Flamme d’Amour (Thánh Gioan Thánh giá, Douniol et Cie, 1875).

Têrêsa so sánh các hoa và nhận ra ơn Chúa ban cho mình

Từ lâu nay con tự hỏi: Tại sao Chúa nhân từ lại yêu riêng, tại sao ân sủng Chúa ban cho các linh hồn không đều nhau, con ngạc nhiên khi thấy Ngài ban những đặc ân phi thường cho những vị thánh đã làm phiền lòng Chúa như thánh Phaolô, Augutinô và có thể nói Chúa đã ép buộc các Thánh nhận ân sủng Chúa ban; hay là đọc truyện những vị  thánh được Chúa nâng niu từ thời lọt lòng mẹ cho tới ngày xuống mồ. Ngài cất mọi chướng ngại vật trên lối đi để không gì ngăn cản các Thánh bay lên cùng Chúa và Ngài dự phòng cho các linh hồn ấy bằng cách ban cho những ơn đặc biệt , tới nỗi các linh hồn ấy không thể làm hoen ố màu  trắng tinh của áo rửa tội.

Con tự vấn: Tại sao có biết bao người như những người mọi rợ đáng thương chẳng hạn, chết mà không hề nghe đến Tên Chúa ...

Chúa Giêsu đã thương dạy con mầu nhiệm này, Ngài đã đặt cuốn sách thiên nhiên trước mặt con, và con hiểu hoa nào Ngài dựng nên cũng đẹp cả, và hoa hồng sặc sỡ cũng như đóa huệ trắng ngần không át hương thơm của chiếc hoa  đồng thảo cỏn con, hay vẻ đơn sơ quyến rũ của bông bạch cúc... Con hiểu nếu hoa nhỏ nào cũng muốn làm hoa hồng, thì còn đâu cảnh mùa Xuân để tô điểm cho thiên nhiên, và còn đâu những đóa hoa nhỏ xíu để tô thắm cho đồng nội...

Thế giới các linh hồn là vườn cảnh của Chúa Giêsu, cũng giống như thế, Ngài muốn dựng nên những vị đại thánh ví như đóa hồng hay bông huệ. Ngài cũng đã dựng nên những vị thánh nhỏ hơn và các Đấng ấy phải vui lòng làm những bông hoa đồng thảo hay bạch cúc, an phận nằm dưới gót chân, để làm đẹp mắt Chúa. Sự thánh thiện ở tại chỗ thực hiện ý của Chúa và sống sao cho vừa ý Ngài...

Con lại hiểu tình yêu của Chúa được thể hiện nơi một tâm hồn đơn sơ nhất, không bao giờ cưỡng lại ơn Chúa, cũng như nơi những tâm hồn cao siêu nhất. Thật vậy, đặc tính của tình yêu là tự hạ mình xuống, nếu linh hồn nào cũng giống linh hồn của các vị thánh Tiến sĩ, những đấng đem giáo lý cao minh chiếu sáng trong Giáo Hội, thì ra như Chúa chưa xuống thấp đủ, khi Ngài tới viếng linh hồn họ. Nhưng Chúa đã dựng nên những trẻ nít không biết gì và chỉ bập bẹ kêu được vài tiếng oe oe. Ngài đã không ngại hạ mình xuống tận đáy lòng họ, họ là những bông hoa ngoài đồng được Chúa yêu vì đơn sơ mộc mạc.  

Hạ mình xuống thấp như thế, Chúa nhân từ tỏ ra Ngài cao cả vô cùng. Cũng vậy mặt trời vừa giãi sáng trên ngọn cây hương nam, vừa tỏa ánh hào quang trên mỗi bông hoa nhỏ, dường như cả trái đất chỉ có mình nó. Cũng thế, Thiên Chúa đặc biệt săn sóc những linh hồn như là không còn linh hồn nào khác.
Tất cả mọi sự đều đem lại lợi ích cho các linh hồn, cũng như trong thiên nhiên, bốn mùa thay đổi để cây bạch cúc hèn mọn nhất được nở hoa đúng kỳ.

Mẹ yêu dấu, chắc mẹ bỡ ngỡ tự hỏi: không biết con định viết gì, vì cho đến bây giờ con chưa nói gì có vẻ là kể chuyện đời con, nhưng mẹ đã bảo con "nghĩ gì viết nấy" chứ đừng gò bó. Con không có ý viết tiểu sử của con, nhưng con muốn ghi lại cảm nghĩ của con về những ơn lành Chúa nhân từ đã đoái thương ban cho con.
Hiện con đang sống trong một thời kỳ, mà từ đây con có thể nhìn về dĩ vãng. Bây giờ linh hồn con đã già dặn trong lò đúc của những thử thách bên trong cũng như bên ngoài.
(Têrêsa viết những dòng này vào tháng Giêng 1895, sau 7 năm tu dòng, sau cái chết của cụ Martin [29-7-1894] và sau những thử thách tiếp theo cơn bịnh của ông. Thánh Nữ cũng có ý ám chỉ những khó khăn Người gặp từ ngày vào Dòng Kín [đau khổ tinh thần, thế xác, khô khan nguội lạnh trong đời sống thiêng liêng)
  Giống như bông hoa dạn gió, con ngẩng đầu lên và thấy đời con đã ứng nghiệm lời Thánh Vịnh 22:
"Chúa là mục tử tôi, tôi chẳng còn thiếu chi. 
Ngài cho tôi nghỉ ngơi trong đồng cỏ xanh tươi.
Ngài thảnh thơi dẫn tôi đến bờ suối nước,
Ngài dìu dắt linh hồn tôi chẳng để nó mỏi mệt...
Dầu tôi bước xuống thung lũng tối tăm của tử thần
Tôi cũng chẳng sợ gì, vì lạy Chúa,
Chúa hằng ở với con [Tv 22,1-4]
Lúc nào Chúa cũng tỏ tình thương xót và nhân từ đối với con. Ngài chậm phạt, và chan chứa tình thương [Tv 22,8]. 

Mẹ ạ , chính vì thế con sẽ ca hát bên Mẹ lòng nhân ái của Chúa... Con sẽ viết để riêng tặng Mẹ câu chuyện bông hoa nhỏ  đã được Chúa Giêsu hái lấy, con sẽ nói hết sức tự nhiên, không mài giũa văn vẻ, cũng không sợ lạc đề. Lòng Mẹ bao giờ cũng hiểu con mình, mặc dù nó mới bập bẹ nói. Con chắc Mẹ sẽ hiểu và đoán được ý con, vì chính Mẹ đã uốn nắn tâm hồn con và hiến dâng nó cho Chúa Giêsu!...

Con tưởng nếu một bông hoa nhỏ biết nói, nó sẽ đơn sơ thuật lại những việc Chúa nhân lành làm cho nó mà chẳng cần giấu giếm chi. Nó không vịn lẽ khiêm tốn giả tạo để bảo rằng: mình xấu dáng, vô hương, mặt trời làm tàn màu phai sắc và giông tố bẻ gẫy thân cây, trong khi chính mình lại nhận thấy ngược lại.

Bông hoa sắp thuật lại chuyện mình sung sướng được cao rao những trìu mến Chúa Giêsu ban không cho nó. Nó biết mình chẳng có gì đáng Chúa nhìn đến và nếu có gì tốt đẹp thì cũng chỉ vì Chúa thương xót ban cho mà thôi...
Chính Chúa Giêsu đã cho nó nẩy sinh trong mảnh đất thánh thấm nhuần đầy hương trinh khiết. Chính Ngài đã đặt nó theo sau tám bông huệ trắng ngần. Vì yêu, Ngài đã muốn giữ cho bông hoa nhỏ của Ngài khỏi nhiễm hơi độc thế gian, nên cánh hoa vừa hé nở, Chúa Cứu Thế đã bứng nó đem trồng trên đỉnh đồi Camêlô [Têrêsa vào dòng Camêlo năm 15 tuổi],  nơi đây đang tỏa ngát hương thơm ngào ngạt hai bông Huệ đã nâng niu và mơn trớn nó hồi nó còn thơ...

Bảy năm trôi qua kể từ ngày bông hoa nhỏ bén rễ trong vườn của Bạn các Thánh Đồng Trinh, và giờ đây bên cạnh chiếc hoa nhỏ ấy, còn ba đóa Huệ khác đang rung cánh ngát hương thơm; xa xa một đóa huệ nữa đang triển nở dưới mắt Chúa Giêsu: còn hai cội cây tốt lành đã trổ sinh những bông hoa này thì đã vĩnh viễn hội ngộ trên Quê Trời... Ở đó hai thân gặp lại bốn bông Huệ chưa kịp nở trên trái đất này... Ôi !  Xin Chúa Giêsu đừng kéo dài thời gian lưu đầy của những bông hoa này bên bờ suối nước lạ: mong cho cành Huệ chóng được vẹn toàn trên trời.
[Trong kiểu nói bóng bẩy này, Têrêsa nhắc lại cả gia đình của mình. “Tám bông huệ” đi trước là các anh chị của Người:
-Marie Louise, sinh 22-2-1860, tức là chị Marie du Sacré-Coeur, +19-1-1940;
-Marie Pauline, sinh 7-9-1861, tức là Mẹ Agnes de Jesu, +28-7-1951;
-Marie Leonie, sinh 3-6-1863, tức là chị Francoise Therese, +16-6-1941;
-Marie –Helene, sinh 13-10-1864, +22-2-1870;
-Marie-Joseph-Louis, sinh 20-9-1866, +14-2-1867;
-Marie-Joseph-Jean-Baptiste, sinh 19-12-1867, +24-8-1868;
-Marie-Celine, sinh 28-4-1869, tức chị Geneviève de la Sainte Face et de Sainte Thérèse, +25-2-1959 {ngày qua đời do dịch giả thêm, theo tài liệu của Nguyệt san ĐMHCG tháng 5-1959};
-Marie-Mélanie-Thérèse, sinh 16-8-1870; +8-10-1870 ;
Thánh Nữ Têrêsa, “bông hoa nhỏ” tên trong sổ rửa tội là Marie-Francoise-Therese Martin sinh 2-1-1873, 11 giờ rưỡi đêm, tại đường Saint-Blaise tỉnh Alencon và rửa tội ngày 4 tháng Giêng tại nhà thờ Đức Bà {Notre Dame}.
Lúc Têrêsa viết thì “Ba bông huệ” bên cạnh người tại Carmelo là Marie, Pauline, và Céline ; xa xa một bông khác triển nở tại dòng Thăm viếng ở Caen tức là Léonie. “Hai cội cây hội ngộ vĩnh viễn” chính là Cha Mẹ Người là cụ Bà Martin qua đời hồi 28-8-1877 và Cụ Ông là Martin qua đời 29-7-1894.